Sinh viên Hà Nội 4/16/2013
Tôi được về thăm miền đất thiêng của tổ quốc - Phú Thọ. Một vùng quê  bình yên, tôi cảm thấy ghen tỵ với nơi đây vì dường như mẹ thiên nhiên  đã ưu đãi cho nơi đây quá nhiều phong cảnh đẹp... 
Một chuyến đi đầy bổ ích và thú vị... Bao nhiêu cung bậc cảm xúc dâng trào trong con người tôi.
Phượng  Vỹ, một cái tên thật hay... nó khiến ta liên tưởng tới một loài cây gắn  liền với tháng năm của tuổi học trò, hoa phượng đỏ thắm rực cả bầu trời  báo hiệu mùa hè đã đến cùng với bao ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ.  Nhưng không, Phượng Vỹ mà tôi muốn nói ở đây không phải là loài hoa của  tuổi học trò mà là tên của 1 địa phương, 1 giáo xứ mà chúng tôi đã đến  trong chuyến đi lần này. Vùng Tây Bắc mộng mơ, lung linh huyền ảo.. núi  tiếp núi, đồi tiếp đồi, những con đường mòn uốn lượn dưới chân đồi núi.  Xa xa kia là những rừng bạch đàn thơm ngào ngạt, những khóm tre già,  những nương ngô, nương sắn, những mái nhà đơn sơ thấp thoáng sau những  tán cây rừng rậm rạp. Ngồi trên xe khiến người ta không khỏi thốt lên  rằng: sao mà nơi này đẹp thế, rộng thế, cảnh vật thật khác ở quê mình...  bao nhiêu cảm xúc trào dâng và chắc rằng tới một lúc nào đó nó sẽ vỡ òa  ra. 
Vâng, một chặng đường dài đồng hành cùng Sinh viên Công  giáo (SVCG) Cổ Nhuế cuối cùng đã tới đích. 5h chiều ngày 13/4/2013,  chúng tối đã có mặt tại mảnh đất của giáo xứ Phượng Vỹ. Oà, chúng tôi  không thể tin vào những gì đang hiện ra trước mắt chúng tôi nữa, một con  đường dài dẫn vào giáo xứ, những ruộng lúa bao quanh con đường, xa xa  vẫn là đồi núi và có một điều rất đặc biệt mà khiến ta để ý tới đó là  núi đá của giáo xứ được xây dựng để kỉ niệm "Năm Đức Tin" trông thật  đẹp, hùng vĩ... dường như núi đá đó tượng trưng cho giáo hội sẽ ngày  càng phát triển hơn nữa, sẽ vượt qua mọi thử thách, sóng gió. Xuống xe  ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi vì vừa trải qua một chặng đường dài để về  đây nhưng ai cũng thấy vui và hào hứng bởi phong cảnh nơi đây quá tuyệt  vời!. Tất cả chúng tôi cùng tiến vào sân nhà xứ để chào cha xứ GX Phượng  Vỹ. Một điều bất ngờ là quan thầy của GX cũng là quan thầy của nhóm  SVCG Cổ Nhuế chúng tôi, nghe xong ai cũng bất ngờ và vui mừng vì dường  như có cái gì đó vô hình đã kéo chúng tôi lại gần hơn với nơi đây. Hết  ngỡ ngàng này tới ngỡ ngàng khác, 85% dân số nơi đây theo đạo. Một con  số thật đáng ngưỡng mộ, vâng! một câu hỏi xuất hiện trong tôi rằng "tại  sao ở một nơi hoang sơ như thế này mà số dân theo đạo lại đông thế?"  nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng: chính nơi hoang sơ và mộc mạc như thế  này đã khiến cho lòng tin của họ vào Chúa càng lớn hơn ở bất cứ nơi đâu,  họ tin rằng Chúa vẫn luôn bảo vệ, đồng hành và giúp đỡ họ. Tạm biệt GX  Phượng Vỹ, chúng tôi lại tiếp tục lên đường để đến với một giáo họ thuộc  giáo xứ Phượng Vỹ đó là giáo họ Vân Thê để phục vụ ngày chầu của giáo  họ. Một quãng đường không hẳn là xa lắm với những con người sống ở nơi  đây nhưng đối với chúng tôi mà nói thì quả là rất xa. Đi lên xe tới một  con đường mòn dẫn vào giáo họ và chúng tôi phải xuống đi bộ vì điều kiện  đường xá ở đây không cho phép tiếp tục đi bằng xe ô tô được. 2 3 2 3...  từng nhịp đếm bước đều đều, nhạc được bật lên để xua tan sự mệt mỏi của  mọi người, Cha Xứ cùng đồng hành với chúng tôi. Đi đường Cha kể nhiều  chuyện về nơi đây cho chúng tôi nghe để chúng tôi có thể hiểu hơn về con  người cũng như phong tục ở nơi đây hơn nên đi chẳng mấy chốc mà đã tới  nơi rồi. Một ngôi Thánh Đường hiện ra trước mắt với cờ giăng và khẩu  hiệu để mừng lễ ngày chầu như bao nhiêu nơi khác. Không khí thật vui vẻ,  người dân giáo họ vui vẻ tiếp đón chúng tôi như con cháu của chính họ  vậy tạo cho chúng tôi một cảm giác thân mật và ấm áp vô cùng. Tiến vào  bên trong Thánh địa, chúng tôi ba lô còn trên vai nhưng vẫn nhảy, vẫn  hát theo những nhịp điệu của bài hát cử điệu tập thể để chào mừng nhau  nhân lúc họp mặt với giáo dân nơi đây, dường như tất cả mọi người đều  quên đi chặng đường dài và xa kia để nhảy và sống hết mình. Sau màn chào  hỏi chúng tôi được chia ra 2 tốp nam và nữ riêng để về nơi ở và mau  chóng chuẩn bị cho chương trình buổi tối hôm đó diễn ra một cách tốt đẹp  nhất. 7h sau thánh lễ, chương trình văn nghệ và đốt lửa cầu nguyện được  bắt đầu... cả nhà thờ đông nghịt người, quả như cha xứ đã chia sẻ 85%  dân số theo đạo nên rất đông. Các tiết mục của những "nghệ sĩ không  chuyên" dần được biểu diễn, cây nhà lá vườn tất cả những gì chúng tôi có  là lòng nhiệt huyết và con tim đang cháy rực sự yêu thương và phục vụ  đều được thể hiện hết mình. Phần văn nghệ thật hào hứng và lôi cuốn cùng  với sự giao lưu của giáo họ. Tạo cho người xem hào hứng nhất có lẽ là  vở kịch hài "sơn tinh thủy tinh" bởi nàng Mị Nương siêu "cute" khiến cho  người xem cười nghiêng ngả như xé vỡ sự lạnh lẽo và màn đêm đang bao  phủ ở nơi đây. Kết thúc phần văn nghệ là phần đốt lửa và cầu nguyện.  Ngọn lửa đang bùng cháy, vâng, nó đang cháy trog tim của mỗi người đang  hiện diện nơi đây. Sức nóng của ngọn lửa chỉ là bề ngoài nhưng trong tâm  hồn mỗi người đều cảm nhận được điều gì đó rất linh thiêng và gần gũi  như ta đang tâm sự cùng Chúa và Ngài cũng đang hiện diện bên cạnh để  nghe ta cầu nguyện và đang đồng hành cùng với tất cả chúng ta. Cảm tạ  Chúa đã ban cho chúng con một ngày đầy niềm vui và ý nghĩa!!!
14/4/2013.  Ngày thứ 2 của chúng tôi tại nơi đây. Sương mù vây quanh đỉnh đồi ngay  cạnh nơi chúng tôi ở, cảnh vật thật tuyệt vời tạo cho con người ta cảm  giác khoan thai và vô cùng thoải mái, hít thật sâu để tận hưởng và để  bắt đầu một ngày mới. Ăn sáng mau lẹ bằng những bát mì úp, nhưng thật  tình cảm và ấm áp, các cô chú chăm sóc chúng tôi như là con cháu của họ.  8h30 chúng tôi tập trung lại và ôn lại các bài hát của bộ lễ chầu để có  thể phục vụ thánh lễ tốt nhất. Niềm hân hoan, vui mừng hiện rõ trên  khuôn mặt của người dân nơi đây, họ vui mừng cho ngày chầu của giáo họ  và sự có mặt của chúng tôi "Học trò của Cha xứ". 9h30 thánh lễ được cử  hành một cách trang trọng và sốt sắng, chúng con xin dâng lên chúa tất  cả mọi tâm tình và ý nguyện. 10h45 thánh lễ kết thúc, tất cả chúng tôi  cùng chụp ảnh kỉ niệm cùng Cha Xứ và Cha Cố. Thời khắc đáng nhớ, kỉ  niệm. 11h10 bữa cơm thân mật diễn ra thật vui vẻ. 12h45 tất cả cùng dọn  dẹp "bãi chiến trường" và chào tạm biệt Cha Xứ. Như không muốn rời xa,  có gì đó lưu luyến và thấy tiếc nuối vô cùng... 2h chúng tôi bắt đầu rời  giáo họ để trở về với cuộc sống hàng ngày của mình. Tạm biệt nhé mảnh  đất thân thương và đậm tình người. Hẹn gặp lại Phượng Vỹ một ngày gần  nhất! 
Chuyến đi đã kết thúc nhưng dư âm của nó vẫn còn đó. Để  lại cho tôi bao cảm xúc về vùng đất đỏ Bazan cằn cỗi nhưng mộng mơ, đẹp  vô cùng và rất đậm tình người!... Tôi nhớ có câu hát rằng: "Ai đã về  thăm, vùng quê hương cổ tích, Phú Thọ quê em nơi đất tổ Hùng Vương, đã  về nơi đây trăm nhớ ngàn thương!". Vâng, câu hát quả không sai " đã về  nơi đây trăm nhớ ngàn thương". Nhớ lắm, thương lắm Phú Thọ ơi!
Nguồn: Vietcatholic