***
Khi tiếng chuông giáo đường ngân vang, con đến nhà thờ để làm gì?
Chúa sẽ buồn khi mỗi ngày Chúa nhật con đến để ca lên điệp khúc sám hối, tuyên xưng điệp khúc niềm tin, hát vang điệp khúc tán tụng. Rồi ra về, lòng con rỗng tuếch.
Chúa sẽ buồn khi con đến để nói lên sự hiện diện của Ngài, để làm chứng Ngài vẫn còn sống và ra về với trái tim đóng chặt, khô chết.
Chúa sẽ buồn khi con đến chỉ vì khoe bộ áo mới, vì thói quen không đi thì khó chịu, vì con sợ tội, vì con sợ bị người khác cười, vì lợi lộc riêng tư con đang cần giúp... để khi trở về con vẫn hoàn không, không có Chúa.
Chúa sẽ buồn khi con đến với Ngài mà trí con chỉ nghĩ đến nương rẫy chưa làm, mà lòng con đặt ở số hàng ngoài sạp chưa bán, mối hàng dang dở con đang chạy, cuộc tình lý thú con đang hẹn, chuyến ngao du con sắp đi, bữa tiệc ngon con được mời...
Chúa sẽ buồn khi chỉ một giờ con dành riêng cho Chúa, rồi cuối cùng con lại tìm cách đánh cắp đưa về con, và ngày Chúa nhật không có gì là ngày của Chúa mà chỉ là ngày của riêng con.
Và Chúa sẽ thật buồn khi con nghe lời Chúa không như "Lời Hằng Sống" mà là như một câu chuyện cổ tích, nghe lâu cũng chán, giảng lâu cũng nhàm, để rồi chỉ nghe mà không bao giờ con sống.
***
Hôm nay, Chúa lại xuống khỏi thập giá, quỳ dang tay trước cổng thánh đường, để nhìn xem những con chiên ngoan đạo đoái thương, nhưng :
Với người giàu tìm mãi không tiền lẻ để cho.
Với người nghèo chỉ có mấy đồng lẻ để sống.
Cuối cùng Chúa khốn khổ trở về không.
Đó là thân phận người hành khất trước cổng thánh đường đang ngồi chờ bài giảng của yêu thương phát ra từ bốn phía bức tường.
Chúa nhìn thấy năm này qua năm khác và còn nhiều năm nữa... của mỗi sáng và mỗi chiều Chúa nhật.
SƯU TẦM