Thời gian trôi đi, lúc lâu sau thấy ông già vẫn im lặng, thành kính, say mê lần hạt. Anh sinh viên khó chịu quá thốt lên:
- Này ông! Đến bây giờ ông vẫn còn tin vào sự vơ vẩn này ư?
Ông già từ từ nhìn lên và nhè nhẹ gật đầu:
- Vâng... Tôi vẫn tin, nhưng còn anh?
Anh sinh viên cười khẩy:
- Kể ra, hồi nhỏ tôi cũng có tin, nhưng bây giờ làm sao tôi có thể tin được, khi khoa học đã mở mắt cho tôi, đã khám phá ra những chân trời mới, đã cống hiến cho nhân loại...
Ông già giơ tay ngắt lời anh sinh viên:
- Này anh, anh vừa nói là khoa học đã khám phá ra những chân trời mới, vậy anh có thể cho tôi biết chân trời mới ấy là thế nào không?
Anh sinh viên sôi nổi quả quyết:
- Vâng... Nếu muốn, xin cứ cho tôi biết địa chỉ của ông, tôi sẽ giử đến cho ông một cuốn sách, khi đọc xong cuốn sách ấy, ông sẽ tức khắc bỏ những niềm tin vơ vẩn này đi ngay.
Ông già điềm tĩnh lấy ra tấm danh thiếp đưa cho anh sinh viên. Anh sinh viên đọc tấm danh thiếp, thoáng nhìn ông, bỗng ngượng tái mặt lẳng lặng bỏ sang toa khác. Trên tấm danh thiếp của ông già chỉ ghi vỏn vẹn có mấy chữ:
Louis Pasteur
Viện trưởng Viện Hàn lâm Khoa học Paris
-----oOo-----
2. Phê-đê-rích Ô-da-nam (Frederic Ozanam), nhà hoạt động xã hội nổi tiếng của Giáo hội Pháp vào cuối thế kỷ thứ 19 đã trải qua một cơn khủng hoảng đức tin trầm trọng lúc còn là mot sinh viên đại học.
Một hôm, để tìm một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường cổ ở Paris. Đứng cuối nhà thờ anh nhìn thấy một bóng đen đang quì cầu nguyện cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Đến gần, anh sinh viên mới nhận ra người đang cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Am-pe (André-Marie Ampère). Anh đứng lặng lẽ nột lúc để theo dõi cử chỉ chủa nhà bác học. Và khi nhà bác học vừa đứng lên ra khỏi giáo đường, người sinh viên đã theo gót ông về cho đến phòng làm việc của ông.
Thấy chàng thanh niên đang đứng trước cửa phòng với dáng vẻ rụt rè, nhà bác học liền lên tiếng hỏi:
- Anh bạn trẻ, anh cần gì đó? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lý nào không?
Chàng thanh niên đáp một cách nhỏ nhẹ:
- Thưa giáo sư, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm, xin phép giáo sư cho con được hỏi một vấn đề liên quan đến đức tin:
Nhà bác học mỉm cười cách khiêm tốn:
- Anh lầm rồi, đức tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu giúp ích cho anh điều gì, tôi cũng cảm thấy hân hạnh lắm:
Chàng sinh viên liền hỏi:
- Thưa giáo sư, có thể vừa là một nhà bác học vĩ đại vừa là một tín hữu cầu nguyện bình thường không?
Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của người sinh viên, và với đôi môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời:
- Con ơi, chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi.
Ghi chú: